chẳng lẽ
con đường dài buồn đôi chân nhịp mỏi
bám bụi trần xa lạ cõi hoang liêu
đời tất tả ngược xuôi cơn gió chướng
cuộc hành trình chăng biết đến bao giờ
người bương bả bên kia bờ nhẫn nhục
dòng dĩ vãng có bận bịu phút giây
tựa song cửa mộng mơ xưa con gái
nhìn chiều rơi níu kéo bóng thời gian
và như thể ta không lần gặp lại
đành quên thôi chẳng lẽ mãi đớn đau
Giáo lại lãnh tem vàng rùi, hehe... Anh cafe hỏng chịu viết còm cho giáo nhe! Giáo nghỉ chơi, huhu...
Trả lờiXóacảm ơn G nha, một người bạn rất là dễ thương ...hihi
Xóakhông thể quên...ừ thôi, gát nhớ.
Trả lờiXóađoạn đường trơn, à... bước chong chênh!
cảm ơn bạn đã ghé chơi và ghi lại hai câu thơ hay, chúc an bình
Xóa